Nước
Tống có người được hòn ngọc, đem biếu quan Tư thành là Tử Hãn. Tử Hãn không nhận. Người biếu ngọc thưa rằng: "Ngọc này tôi
đã đem cho thợ ngọc xem, quả là một thứ ngọc rất báu, mới dám đem dâng quan
lớn, xin quan lớn nhận cho tôi được vui lòng. "
Tử Hãn
nói: "Người cho ngọc là của báu, ta cho tính không tham là của báu. Ngươi đem ngọc cho ta, nếu ta nhận, thì hai
bên cùng mất cả của báu. Âu là ngươi cứ
đem về. Ai giữ lấy của báu của người ấy,
như thế của báu của hai người đều còn cả, thì những là hơn ư!"
Người
biếu ngọc, cúi đầu thưa: "Chúng tôi là thường dân mà lại có ngọc này, chỉ
sợ bị trộm cướp mà có khi hại đến thân. "
Tử Hãn
thấy thế, lưu người ấy lại, gọi thợ ngọc đến giũa ngọc, bán được tiền rồi, bèn
đưa cho người ấy để làm giàu.
(Tả
Truyện)
LỜI BÀN:
Đã là
người, ai cũng có hiếu thượng, cái hiếu thượng ấy tức là của báu của mình. Nhưng hiếu thượng không ai giống ai. Người kiến thức thô bỉ, thi hiếu thượng thô bỉ,
người kiến thức cao minh, thì hiếu thượng cao minh. Kẻ dâng ngọc, chi biết ngọc là báu, nhưng
người không nhận ngọc, lại cho thanh liêm mới là báu. Làm quan mà ai cũng có tính nhất quyết không
nhận lễ vật cua dân như Tử Hãn, lại có trí hiểu rõ được nguyện vọng của dân như
Tử Hãn, có bụng che chở gây dựng cho dân như Tử Hãn nói trong truyện này, thì
dân nào chẳng kính, chẳng trọng, chẳng yêu quan như cha mẹ, sợ quan như thần
minh!
CHÚ
THÍCH:
Tư
thành: quan coi thành.