Vua nước
Tề thích nghe sáo. Có kẻ muốn cầu chút
công danh, đem đàn đến đứng trước cửa Nhà vua mà đánh. Đánh luôn ba năm, mà vua không hỏi tới. Anh ta giận lắm, gắt mà nói rằng: “Ta đánh đàn
đến cả quỷ thần cũng phải say mê, thế mà vua không biết cho ta!”
Có người
nghe nói, cười mỉa, bảo rằng: "Vua thích nghe tiếng sáo, nhưng vua không
thích thì làm sao được? Thế là bác chỉ giỏi ngón đàn, chớ không khéo cầu công
danh ở nước Tề này vậy!”
Lời bàn:
Đem đàn
ra đánh cho người thích nghe sáo, mà cầu cho người ta ưa mình, thì chẳng là khờ
vụng lắm ư! Cho nên mình tuy có tài, muốn thi thố cái tài, thì phải dò trước
xem người dùng mình có ưa cái tài ấy không. Bằng không, mà mình cũng cứ phô tài, thì chẳng
những việc muốn cầu không được, mà lại để thiên hạ người ta chê cười cho nữa.
Giải
Nghĩa:
Công
danh: công là khó nhọc mà được việc, danh là tiếng tăm; công danh là đem sự khó
nhọc ra để được danh giá.