Nước
Tống có người lấy ngọc, tỉa làm một
cái lá dó ba năm mới xong. Cái lá làm rất khéo, sống, cuống, cạnh sắc, lông tơ, màu mỡ giống
như hệt, đem trộn với lá dó thật,
không ai phân biệt được nữa.
Người ấy
đem cái lá dâng vua Tống. Vua khen
là khéo, cấp lương bổng
cho.
Liệt Tử
nghe thấy chuyện, nói rằng:
Giá
bây giờ những cây cối trong khoảng trời đất
ba năm mới mọc được cái lá, thời dễ không có mấy
cây có lá nữa.
Liệt Tử
LỜI BÀN:
Bài
này cũng
gần một ý như bài trên, nói sự khéo chỉ làm trò chơi được một lúc,
không đáng chuộng
bằng sự thực dụng làm lợi cho mọi người được dái lâu. Song
tay người làm ra mà
giống được như tạo
hóa thì thật là khôn khéo. Mỹ thuật xưa này thường lấy sự bắt chước hệt được như hóa công làm mục
đích. Liệt Tử vốn là nhà
Lão học, thì lại cho cái
cảnh đẹp tự nhiên là đẹp hơn cả, chỉ một cái cảnh ấy cũng
làm cho con người đủ được hưởng thụ vui sướng.