Thôi Trữ
là quyền thần nước Tề, định giết vua Trang Công, bèn hội họp sĩ phu lại ăn thề.
Ai nấy đều sợ hãi, răm rắp vâng lời. Duy có Án Tử nghiễm nhiên như không nhất quyết
không chịu thề.
Thôi Trữ
bảo Án Tử: "Ngươi nghe ta. Ta lấy
được nước thì ta cho một nửa. Nhược bằng
không nghe, ta giết ngay lập tức. "
Lúc ấy, bốn
mặt quân lính hầm hầm những muốn đưa gươm giáo ra đâm chém Án Tử. Chết đến nơi, mà Án Tử vẫn không biến sắc mặt,
ung dung nói rằng: "Lấy lợi nhử người ta, mà bảo người ta phải bội quân
thượng là bất nhân, lấy binh khí hiếp người ta mà làm người ta mất chí khí là
bất dũng. Giết thì giết, ta đây không
theo việc nhà ngươi làm. "
Thôi Trữ
nghe nói, không dám làm gì Án Tử. Án Tử
đứng dậy ung dung bước ra.
(Tả
Truyện)
LỜI BÀN:
Cường
quyền thường muốn át công lý, tuy vậy công lú vẫn hay uốn được cường quyền. Thôi Trữ mạnh biết bao nhiêu, mà chỉ một câu
nói của Án Tử cũng đủ làm cho phải lùi. Thế mới hay cái lòng người, cái lẽ phải có sức
hơn là mũi gươm, ngọn giáo. Những người
có lòng trung nghĩa, có tính cương quyết như Án Tử, cứng như sắt, đỏ tựa son,
dù nguy cấp thế nào cũng không đổi đại tiết chính là những người giữ được công
lý để đối phó với cường quyền.
CHÚ
THÍCH:
Cương
trực: cứng rắn, ngay thẳng.
Quyền
thần: người bầy tôi chiếm hết cả quyền của vua chúa.
Sĩ: quan
nhỏ.
Phu:
quan to.
Ăn thề:
giết một con vật lấy máu cùng uống mà thề ước với nhau làm một việc gì.
Tả
Truyện: Sách của Tả Khưu Minh nhà Chu làm, kể những sự về lịch sử thời Xuân Thu.