Một
người nước Tống đang cày ruộng. Giữa ruộng có một cây to. Có con thỏ đồng ở đâu chạy lại, đâm vào gốc
cây, đập đầu chết.
Người cày ruộng thấy thế, bỏ cày, vội
chạy đi bắt thỏ. Đoạn, cứ ngồi khư khư
ôm gốc cây, mong lại được thỏ nữa. Nhưng
đợi mãi chẳng thấy thỏ đâu, lại mất một buổi cày. Thiên hạ thấy vậy, ai cũng chê cười.
Lời Bàn:
Thấy mùi, quen mui làm mãi. Ở đời những kẻ ngẫu nhiên gặp may, mà ước ao
được gặp may luôn như thế nữa, không biết sự may là tình cờ mới có, thì có khác
gì người nước Tống ôm cây đợi thỏ nầy. Anh ôm cây đợi thỏ này lại còn là người cố
chấp bất thông, không hiểu thời thế, không thấu tình cảnh, khư khư đười ươi giữ
ống, cũng một phường với những hạng chơi đàn gắn chặt phím, khắc mạn thuyền để
nhớ chỗ gươm rơi.
Hàn Phi Tử: Công tử nước Hàn, học trò
Tuân Tử chuyên về bình danh pháp luật, nước Hàn không dùng, sang ở nước Tần,
được đại dụng, nhưng sau bị kẻ gièm pha, rồi tự tử. Sách của Hàn Phi Tử có 50 thiên, đặt tên Hàn
Tử. Nhà Tống sau thêm chữ Phi để khỏi
lầm lẫn với Hàn Dũ.
Đoạn: nghĩa đen là đứt, việc nầy đứt
đến việc khác.