Thấy
người hay, thì phải cố mà bắt chước; thấy người dở thì phải tự xét xem có dở
như thế không để mà sửa đổi.
Chính
mình có điều hay, thì phải cố mà giữ lấy; chính mình có điều dở, thì phải cố mà
trừ đi.
Người
chê ta, mà chê phải, tức là thầy ta; người khen ta, mà khen phải, tức là bạn
ta; còn người nịnh hót ta lại là người cừu địch hại ta vậy.
Cho nên
người quân tử trọng thầy, quí bạn và rất ghét cừu địch, thích điều phải mà
không chán, nghe lời can mà biết răn. . . như thế dù muốn không hay cũng không được.
Kẻ tiểu
nhân thì không thế. Cực bậy, mà lại ghét
người chê mình; rất dở, mà lại thích người khen mình; bụng dạ như hổ lang, ăn ở
như cầm thú, mà thấy người ta không phục, lại không bằng lòng; thân với kẻ siểm
nịnh, xa cách kẻ can ngăn, thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín
thì chê. . . Như thế thì dù muốn không
dở cũng không được.
Lời Bàn:
Cái đạo
tu thân rút lại chỉ có biết theo điều hay, biết tránh điều dở. Mà muốn tới cái mục đích ấy, thì không những
là tự mình phải xét mình lại còn phải xét cái cách người ở với mình nữa. Đối với người, cần phải biết hai điều: Ai khen
chê phải, khuyên răn hay, thì phục, thì bắt chước; ai chiều lòng nịnh hót, thì
tránh cho xa, coi như quân cừu địch. "Nên ưa người ta khuyên mình hơn người ta
khen mình" có như thế, thì mới tu thân được.
Tuân Tử:
tên thật là Huống, tên tự là Khanh, người nước Triệu, sinh ra sau Mạnh Tử độ 50
năm, thấy đời bấy giờ cứ loạn luôn mãi và phong hóa suy đồi, làm sách nói về lễ
nghĩa, lễ nhạc, cốt ý để chỉnh đức và hành đạo.
Quân tử:
Người có tài đức hơn người.
Tiểu
nhân: Kẻ bất chính, gian ác, tự tư, tự lợi.
Cầm thú:
cầm: giống có hai chân và hai cánh; thú: giống có bốn chân, hai chữ chỉ loài
chim và loài muông.
Chính
trực: ngay thẳng.
Trung
tín: hết lòng, thật bụng.