Án Tử
làm tướng nước Tề, một hôm đi việc quan,
có tên đánh xe theo hầu.
Vợ tên
đánh xe dòm qua
khe cửa, thấy chồng tay cầm
cái dù, tay cầm cương, mặt vác
lên trời, dương dương tự đắc.
Lúc chồng
về nhà, nàng xin bỏ
nhà ra đi. Chồng
hỏi: Tại làm sao?
Nàng
nói:
“Án Tử,
người thấp bé nhỏ làm đến Tướng nước Tề, danh
tiếng lừng lẫy khắp thiên hạ,
thế mà thiếp
thấy ông ấy vẫn
có ý trầm trọng, khiêm nhường, như chửa bằng ai. Chớ như chàng, cao lớn đẫy đà chỉ mới làm được
một tên đánh xe tầm thường hèn hạ thế mà
thiếp xem chàng đã ra dáng lấy làm vinh hạnh, tưởng không ai bằng nữa,
nên thiếp xin bỏ chàng, thiếp đi”.
Từ
hôm ấy,
tến đánh xe bỏ được cái bộ vênh
váo, chữa được cái tính nông nổi. Án Tử thấy thế làm lạ, hỏi. Tên đánh
xe đem việc nhà kể lại. Án Tử bèn cất cho làm đại phu.
Án Tử
Xuân Thu
LỜI BÀN:
Tên
đánh xe của Án Tử thực là sang vì vợ, nhờ
được người vợ giỏi, biết lấy cái địa vị hèn hạ, cái dáng
bộ ngông nghênh của chồng
làm xấu hổ, mà sửa được cái tâm
tính tâm tính chồng và thành được thân
danh cho chồng. Tiếc thay
ở đời bây giờ, có biết
bao nhiêu kẻ chỉ làm môn hạ người ta, đã bênh váo
lên mặt, ngênh ngang tự
đắc như tên
đánh xe, mà lại không
có được những người vợ, như vợ
tên đánh xe để khuyên răn lấy chồng, làm cho chồng
biết tự sỉ mà
phấn chí tu tỉnh
cho ra người.