Vua
Tuyên Vương nước Tề đến chơi nhà Nhan Súc, bảo : “Súc lại đây. ”
Nhan Súc
cũng bảo : “Vua lại đây. ”
Các quan
thấy vậy, nói:
“Vua là
bậc chí tôn, Súc là kể thần hạ. Vua bảo
: “Súc lại đây” Súc cũng bảo: “vua lại đây. ”, như thế nghe có được hay không?”
Nhan Súc
nói:
“ Vua
gọi Súc mà Súc lại, thì Súc là người hâm mộ thần thế. Súc gọi vua mà vua lại, thì vua là người quý
trọng hiền sĩ. Nếu để Súc này mang tiếng
hâm mộ quyền thế, thì sao bằng để nhà vua được tiếng quý trọng hiền tài.
Vua nghe
nói giận lắm, gắt lên rằng: “ Vua quý hay kẻ sĩ quý?”
Nhan Súc
đáp:
Sĩ quý,
vua không quý.
Vua hỏi
:
Có sách
nào nói thế không? Nhan Súc thưa:
Có, Ngày
trước, nước Tần sang đánh nước Tề. Có hạ
lệnh: “Ai dám đến gần mộ ông Liễu Hạ Quí mà kiếm củi, thì phải xử tử. ” lại có
lệnh: “Ai lấy được đầu vua Tề thì được phong hầu và thưởng nghìn lạng vàng. ”
Xem thế đủ biết cái đầu ông vua sống thực không bằng cái mả kẻ sĩ chết.
Vua
Tuyên Vương nói:
Than ôi!
Ngưởi quân tử ai mà dám khinh! Quả nhân cam chịu lỗi! Nay quả nhân xin làm đệ
tử để tiên sinh dạy bảo cho. Tiên sinh
mà về ở với quả nhân, thì được ăn mặc sung sướng, lên xe, xuống ngựa, vợ con
được quần áo xênh xang tha hồ đẹp.
Nhan Súc
từ chối:
Ngọc vốn
ở núi, lấy ra mà giũa, chế làm đồ vật, tuy đem bày biện có phần quý báu nhưng
cũng là hỏng, vì vóc ngọc không còn. Kẻ
sĩ sinh nơi thôn dã, bỏ ra làm quan tuy vinh hiển thật, xong hình thần không
còn được toàn, Súc xin ở nhà, lúc đói mới ăn, thì cũng ngon miệng như ăn cơm
thịt, lúc đi, cứ bước khoan thai thì cũng nhẹ nhàng như lên xe xuống ngựa, suốt
đời không tội lỗi cùng ai, thì cũng sung sướng như quan cao lộc trọng. Hình thần lúc nào cũng được trong sạch chính
đính thế là đủ khoan khoái cho Súc rồi.
Nói
đoạn, Nhan Súc tạ vua Tuyên Vương mà lui vào.
LỜI BÀN
Xem lời
Nhan Súc đối đáp với vua Tuyên Vương thì đủ biết phẩm giá con người ta thực quý
hơn vua chúa. Thế mà ở đời, nhiều kể ham
mê phú quý, đến nỗi mất cả nhân cách, chôn cả lương tâm, thì thật là khờ dại,
đem một sự quý mà đổi lấy những sự hảo quyền ở bề ngoài rất đáng khinh. Người ta có vô cầu mà giữ được thiên chức, không
mất bản tính thì suốt đời mới không nhục và nhân phẩm mới cao.